dạy kế toán,kiem tra ten mien,ket qua xo so
dịch một câu thơ cho họ, con lại thấy vui như chính mình được chúc vậy; rồi họ muốn học nói "cảm ơn" bằng tiếng Việt thế nào, đọc tên các món ăn ra sao, con thấy "ôi cuộc sống mến thương" thế! Rồi lại gặp những người thân quen, rồi kết giao với những người bạn mới, chẳng lúc nào con thấy cô đơn.
Thế nhưng con vẫn chưa hết Tết đâu mẹ ạ, con còn tham gia tổ chức Tết cho các bé thiếu nhi, hay hòa mình vào hoạt động của các bạn sinh viên ngày đầu năm mới nữa, con thấy mình năng động hơn trước rất nhiều, thấy mình có ích hơn, gần với quê hương hơn, đỡ nhớ nhà hơn.
"Lễ quanh năm không bằng Rằm tháng giêng", con lại lên chùa câu an cầu phúc, tính con vốn ham việc bếp núc, lại ra vào mang bánh tét giúp tăng ni. Con thấy lòng mình ấm áp bình yên hơn. Mẹ vẫn lo con gái xa nhà một mình vất vả, Tết nhất sum họp thì mình lại cô đơn, nhưng mẹ thấy đấy, con gái mẹ chẳng buồn được đâu. Mẹ con mình cứ ríu rít điện thoại mỗi ngày đến nỗi em bảo "hai mẹ con cứ như người tình í" Nhưng con xin lỗi vì những ngày qua bận rộn quá mà không được tâm sự với "người tình", cũng nhớ lắm, mà mẹ đừng lo nhé!
Hôm nay con lại làm một mẻ bánh rồi, lần này là bánh hạnh nhân, mai sẽ gửi về cho mẹ, chỉ ngày kia là mẹ nhận được thôi. Cả nhà lại thưởng thức và cho con ý kiến nhé. Con lại mong mẹ gửi nem cho con, chính nem mẹ làm mới quý! Thỉnh thoảng mẹ con mình cứ "trao đổi văn hóa" như thế, con gửi "một chút Pháp" về nhà và bố mẹ lại gửi "một chút Việt Nam" cho con, khi thì bánh cốm, lúc thì hạt sen, con chẳng xin gì cho mình cả, toàn tặng bạn bè để họ "thưởng thức Việt Nam" thôi. Dù cách nhau cả chục nghìn cây số nhưng gần nhau với cả tấm lòng. Giờ này Việt Nam còn chìm trong giấc ngủ, Pháp đang ngồi viết nỗi nhớ Việt Nam đây.
Con gái của mẹ,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét